Túc Thành
Ôi! Cứ mỗi lần nhắc đến mẹ là trái tim con lại ngân lên điệp khúc “ Lòng mẹ mênh mông” như cánh đồng lúa quê nhà. Một điệp khúc thân thương gợi nhớ về những ngày thơ ấu bên mẹ thật yên bình và ấm áp biết bao! Dù con chỉ mới bước vào cái tuổi mười hai non nớt, hay tự ái, hay hờn dỗi, thích được nịnh nọt nhưng cũng đủ để con cảm nhận được phần nào tình yêu thương bao la, sự quan tâm, lo lắng của mẹ đối với con...
Con vốn bướng bỉnh ngay từ trong bụng mẹ. Bà nội bảo, trước hôm sinh con, mẹ đã mơ thấy một đứa bé da nâu trông như thỏ bột, cứ nhìn mẹ mãi rồi chui vào bụng mẹ. Tối hôm sau, mẹ bỗng thấy bụng đau quằn quại. Mẹ và các nữ y tá cứ nghĩ rằng con háo hức muốn chào đời. Nhưng không! Con ngang ngạnh chẳng chịu chui ra mà còn đạp cho mẹ đau tê tái.
Mẹ khó sinh, máu chảy nhiều. Các y tá thay phiên nhau động viên mẹ. Đau đớn. Mệt mỏi. Bám chặt tay vào gối, mẹ gồng người lên. Vì con, mẹ đã cố hết sức. Máu lại chảy, mẹ thở gấp, mồ hôi đầm đìa. Ai cũng nghĩ rằng con không thể qua khỏi. Ba tiếng đồng hồ trôi qua căng thẳng. Bỗng "Oe! Oe...oe!", nước mắt mẹ vỡ oà niềm hạnh phúc. Con đã chào đời. Bé trai 2,8 kg- gầy gò, ốm yếu. Mẹ mỉm cười nhìn con rồi thiếp đi vì quá mệt và bị mất nhiều máu. Tỉnh dậy, mẹ chợt nhận ra một điều kì lạ: con giống hệt đứa bé trong mơ!
Phải chăng, định mệnh đã sắp đặt sẵn để con là con của mẹ?
Bà nội bảo, mẹ đã ngắm con nằm trong nôi rất lâu, nước mắt mẹ tuôn rơi nhưng lòng mẹ thì ngập tràn hạnh phúc. Mẹ cất tiếng ru ầu ơi ngọt ngào để đưa con vào giấc ngủ.
Mẹ có biết không, sau này lớn lên, trong những giấc mơ, con đã mơ thấy mẹ. Mẹ dắt con đi trên cánh đồng hoa thơm ngát, ánh nắng ban mai vàng dịu chiếu vào hạt sương sớm trong veo trên những nhành cỏ non thơm ngọt. Mẹ ôm con vào lòng, một thứ tình cảm mát lành khẽ ùa vào trong tâm hồn non nớt của con. Những bông hoa dụi đầu vào nhau, rung rinh theo gió!...
Khi con chợt tỉnh giấc là lúc mẹ đang ôm chặt con vào lòng, bón cho con từng thìa thuốc một. Hơi thở nhè nhẹ đã sưởi ấm trái tim con, để con quên đi cái lạnh của mùa đông băng giá. Chính hơi thở ấy đã thắp lên trong con một tình mẫu tử mãnh liệt, thiêng liêng và cao quý. Đó là lần đầu tiên mẹ giúp con, giúp con được đến bên thế giới tươi đẹp này để biết thế nào là yêu thương, hạnh phúc! Con may mắn hơn những chiếc lá ngoài kia rất nhiều. Con cũng đã có khoảng thời gian buồn và rơi như chúng, ấy là những lúc con bị ốm nặng tưởng như đang sắp rơi vào cõi chết, có bác sĩ đã lắc đầu nhưng mẹ thì không; mẹ cầu ông bà tổ tiên, cầu bà ngoại linh thiêng hãy cứu con và mẹ gào lên trong lòng mình, ông trời ơi, nếu phải đánh đổi, con xinh chết thay để đứa con bé bỏng của con được sống. Vậy đấy, những chiếc lá rơi không chỗ níu kéo. Còn con thì vẫn còn mẹ. Mẹ dâng trái tim cho ông trời, mẹ đưa đôi bàn tay gầy gầy xương xương ra để nắm chặt lấy con, kéo con về với niềm vui trong cuộc sống!
Năm nay, con đã tròn hai bốn tuổi. Mười hai năm, con vẫn chưa đủ hiểu biết để nói tới hai chữ lớn khôn, mẹ nhỉ? Nhưng nó là khoảng thời gian vừa đủ để con có thể cảm nhận được tình yêu thương, sự hy sinh của mẹ, để rồi nó chính là sức mạnh truyền sang con, và ngày tháng lớn lên con đã hiểu rằng cuộc đời này vốn không có gì mà mang lại cho mình một chốn bình an và hạnh phúc mẹ à, và con đã chọn con đường giải thoát đó là sống một đời sống phạm hạnh của một người tu hành va hằng ngày theo thầy học đạo, suốt thời gian như thế con đã lớn lên trong vòng tay của thầy tổ và huynh đệ. Mẹ ơi con biết rằng vu lan về con không bên mẹ, con chi biết cầu nguyện cho mẹ luôn sức khỏe dồi dào con yêu mẹ nhiều lắm !