THƠ VÀ THƯ PHÁP VỀ CHA MẸ
Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con
---------***-------
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha
Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn
Đưa tấm lưng gầy cha che chở đời con
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe con.
---------***--------
Thành kính tổ tiên ơn gia độ
Báo ân phụ mẫu nghĩa sinh thành
Vời vợi non cao ơn dưỡng dục
Mênh mông biển rộng đức sinh thành
Ơn sinh thành như đại hải
Nghĩa dưỡng dục tỷ non cao
Ân sâu nghĩa mẫu Đông Hải tựa
Sinh thành công phụ Thái Sơn cao
Ơn cha dưỡng dục dường non Thái
Nghĩa mẹ sinh thành tựa biển Đông
Chúc cho cha được thanh nhàn
Cầu cho mẹ được an khang tuổi già
Cha là bắt đầu cho nguồn gốc, lý tưởng và tương lai
Mẹ là bắt đầu cho sự sống, tình yêu và hạnh phúc
Cha suốt đời là chổ dựa mà con trọn vẹn yêu thương
Mẹ là mãi mãi, là cho đi không đòi lại bao giờ
Con là hơi ấm sưởi lòng cha mẹ lúc quạnh hiu
Cha là núi mẹ là sông
Các con hiếu thảo nhớ công sinh thành
Vạn cổ tình thâm ơn cúc dục
Thiên thu nghĩa trọng đức sinh thành
Tử hiếu song thân lạc
Gia hòa vạn sự thành
Con đi xa cách muôn nơi
Ơn cha nghĩa mẹ đời đời không quên
Bàn tay nối tiếp bàn tay
Vai cha lưng mẹ cõng đầy ấm no
Đêm đêm thắp ngọn đèn trời
Cầu cho cha mẹ sống đời với con
Ân cha mẹ là đại dương vô tận
Con chỉ là con sóng nhỏ lăn tăn
Biển Đông có lúc đầy vơi
Chứ lòng cha mẹ suốt đời trào dâng
Mẹ cha gánh vác hy sinh
Mẹ cha quên cả thân mình vì con
Cha một đời oằn vai gánh nặng
Mẹ một đời đôi dép lạc bàn chân
Có tát cạn biển Đông mới tỏ tường lòng mẹ
Không trèo qua non Thái sao thấu hiểu tình cha
Tiết Vu Lan bâng khuâng nhớ cha, ơn dưỡng dục
Mùa Báo Hiếu bùi ngùi thương mẹ, đức cù lao
Cổ thụ là bóng mẹ cha
Cây non là cả vườn hoa tuổi hồng
Nghĩa mẹ như biển rộng
Công cha như trời cao
Ơn sinh thành dưỡng dục
Vời vợi tựa trăng sao
Ơn cha bóng núi âm thầm
Nghĩa mẹ lặng lẽ nước sông đầu nguồn
Một đời dãi nắng dầm sương
Nuôi con khôn lớn tình thương dạt dào
Thêm một người quả đất sẽ chật hơn
Nhưng thiếu mẹ thế gian đầy nước mắt
Đưa kim qua nỗi ưu phiền
Mẹ ngồi vá lại cho nguyên sự đời
Mênh mông lòng mẹ thương ta
Xin hòa thành bản tình ca dâng đời
Hãy nói rằng con thương mẹ
Chỉ thế thôi mẹ mãn nguyện rồi
Mẹ hiển nhiên như trời đất đã thành
Như cuộc đời không thể thiếu trong con
Trong tâm tưởng muộn màng con viết
Lời cầu mong còn mẹ mãi trên đời
Hình hài con khi còn là hạt bụi
Lớn dần lên qua tình mẹ bao dung
Ngàn năm hồ dễ ai thương mẹ
Như mẹ thương con cả cuộc đời
Ngôn ngữ trần gian khờ dại quá
Đựng sao đầy hai tiếng: mẹ ơi…!
Đôi vai mẹ mỏi mòn thân cát bụi
Gánh tình thương rong ruổi giữa chợ đời
Người con yêu quý nhất đời
Chính là mẹ đó tuyệt vời tình sâu
Con đi khắp vạn nẻo đường
Giờ con mới hiểu tình thương mẹ hiền
Con về nhặt ánh hoàng hôn
Thắp lên nhớ mẹ bồn chồn mẹ ơi
Mẹ nằm chỗ ướt canh sương
Chỗ khô lót tiếng ru nhường con thơ
Con về đây quỳ bên gối mẹ
Chợt thấy mình nhỏ bé biết bao nhiêu
Con mang thơ đi gieo khắp nẻo
Quên môi hồng mắt biếc mẹ thôi son
Mênh mông bát ngát đại dương
Cũng không sánh được tình thương mẹ hiền
Bao la bóng nước biển Đông
Không bằng một nửa tấm lòng mẹ tôi
Nửa đời phiêu bạt tha hương
Bóng quê dáng mẹ trĩu vương tấc lòng
Dấu chân mẹ dãi dầm thân cát bụi
Gánh tình thương rong ruổi giữa chợ đời
Dù đi trăm suối nghìn sông
Cũng không ra khỏi tấm lòng mẹ tôi
Kiếp sau xin được làm người
Để nghe non nước vọng lời mẹ ru
Mẹ: trọn một niềm thương, cả đời dầm sương, qua bao ngày vô thường.
Mẹ là nguồn suối yêu thương
Mẹ là quê hương con đó
Mẹ là biển cả bao la
Mẹ là câu hát chan hòa mến thương
Mẹ hiền mang nặng đẻ đau
Chỉ mong con lớn con mau nên người
Mẹ hiền như thể trăng sao
Một khi trăng lặn đất trời lung lay
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không
Con về quỳ giữa quê hương
Thầm hôn lên những bước đường mẹ qua
Dẫu con đi suốt cuộc đời
Vẫn không đi hết những lời mẹ ru
Ví dầu… điệu hát ru êm
Cho bao con trẻ yêu thêm cuộc đời.
Cánh cò cõng nắng cõng mưa
Mẹ tôi cõng cả bốn mùa gió sương
Đừng để một ngày kia mẹ mất, mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi, có trở lại bao giờ
Nghĩ về mẹ trời luôn tươi sắc nắng
Hoa trong vườn không gió cũng xôn xao
Ai người chia sớt nỗi buồn
Mẹ tôi gánh mãi hoàng hôn một mình
Mẹ là đất mẹ là hoa
Mẹ là chân lý soi ta sáng ngời
Mẹ ơi trời đất bao nhiêu
Tâm con hướng mẹ bấy nhiêu đất trời
Mẹ là sữa ngọt quê hương
Rót vào thiên kỷ nguồn thương cho đời
Xin ấp ủ trọn đời tình mẹ
Bóng mẹ hiền giữa trái tim con
Mẹ mang một nắng hai sương
Đem ra chợ đổi làm đường con đi
Trong vũ trụ có lắm kỳ quan
Nhưng kỳ quan tuyệt vời nhất vẫn là trái tim người mẹ.
Hương thơm vạn đóa hoa hồng
Đâu bằng tình mẹ mặn nồng trong con
Tôi không khóc khi áo cài hoa trắng
Vì trong hoa tôi thấy mẹ tôi cười\
Ngó lên ngó xuống thì vui
Ngó về quê mẹ ngậm ngùi nhớ thương
Ôm con mẹ đếm sao trời
Đếm hoài không hết một đời long đong
Võng đưa ai hát xa vời
Tưởng như thấy lại từng lời mẹ ru
Cuộc đời lắm nỗi đắng cay
Nuôi con đâu kể tháng ngày gian nan
Con suốt đời là dòng sông nhỏ bé
Còn mẹ hiền là biển cả mênh mông
Nhớ Mẹ
Bao năm rồi con lưu lạc ngàn phương
Con nhớ Mẹ suốt canh trường khắc khoải,
Ơn dưỡng dục Mẹ ơi ! sao xiết kể
Công sinh thành con nghĩ quặn lòng đau.
Gốc mai già xơ xát đã từ lâu,
Chơi vơi đứng giữa trường đời gió lộng,
Dòng sông chảy ấy đời con trong mộng
Lững lờ trôi, trôi mãi đến bao giờ ?
Có những đêm con thiêm thiếp trong mơ,
Con mơ thấy hồn con về thăm Mẹ
Ðược ấp ủ trong tình thương của Mẹ,
Mãnh hồn con êm dịu biết bao nhiêu,
Bốn phương trời con tìm kiếm đã nhiều,
Nhưng không có một tình thương của Mẹ.
Vu Lan đến cõi lòng con quạnh quẽ
Bóng người xưa như phảng phất đâu đây,
Một chiều thu con dâng bát cơm đầy,
Tình nghĩa ấy Mẹ ơi ! bao thắm thía,
Phương trời này con ngậm ngùi rơi lệ,
Ðức cù lao muôn một trả chưa xong.
Con Ơi
Con ơi suốt cả cuộc đời
Trong tim trong óc không rời bóng con
Bây giờ hết tuổi phấn son
Thì cơ thể mẹ héo hon phai tàn
Thương con như ngọc như vàng
Năm canh thổn thức muôn ngàn nhớ thương
Ðêm nào mẹ cũng thắp hương
Cầu cho con ở mọi phương an lành
Tu nhơn tích đức để dành
Khi nào mẹ phải rời cành ra đi
Con dù có gặp chuyện chi
Ơn trên phò hộ không khi nào buồn
MƯỜI THƯƠNG MẸ
Một thương chín tháng cưu mang
Hai thương chuyển dạ gian nan khôn lường
Ba thương dãi nắng dầm sương
Bốn thương hôm sớm tảo tần nuôi con
Năm thương mẹ lo vun tròn
Sáu thương mẹ dạy các con mọi điều
Bảy thương mẹ muốn con yêu, làm lành lánh dữ, trao dồi thiện tâm
Tám thương con phạm sai lầm, lòng từ của mẹ trăng rằm sáng soi
Chín thương tình mẹ biển trời
Mười thương mẹ sống trọn đời vì con
Hiếu:Thành kính tổ tiên ơn gia độ
Báo ân phụ mẫu nghĩa sinh thành
Tử hiếu song thân lạc
Gia hoà vạn sự thành.
(Con hiếu thảo cha mẹ vui
Nhà hoà thuận muôn việc thành)
Vời vợi non cao ơn dưỡng dục
Mênh mông biển rộng đức sinh thành.
Ơn sinh thành như đại hải
Nghĩa dưỡng dục tỷ non cao.
Ơn cha dưỡng dục dường non Thái
Nghĩa mẹ sinh thành tựa biển Đông.
Ân sâu nghĩa mẫu đông hải tựa
Sinh thành công phụ thái sơn cao.
Có phải cha mẹ hứa nhau từ kiếp trước
Tạc lại hình con nguyên vẹn trái tim người.
Cầu cho cha được thanh nhàn
Chúc cho mẹ được an khang tuổi già.
Cha là bắt đầu cho nguồn gốc, lý tưởng và tương lai.
Mẹ là bắt đầu cho sự sống, tình yêu và hạnh phúc.
Cha: có nghĩa là chỗ dựa, suốt đời con trọn vẹn yêu thương
Mẹ: có nghĩa là mãi mãi, là cho đi không đòi lại bao giờ
Con: có nghĩa là hơi ấm sưởi lòng cha mẹ lúc quạnh hiu.
Cha là núi mẹ là sông
Các con hiếu thảo nhớ công sinh thành.
Ai về tôi gửi buồng cau
Buồng trước kính mẹ buồng sau kính thầy.
Vạn cổ tình thâm ơn cúc dục
Thiên thu nghĩa trọng đức sinh thành.
Con đi xa cách muôn nơi
Công cha nghĩa mẹ đời đời không quên.
Công cha ngàn đời tâm tưởng mãi
Nghĩa mẹ muôn thuở nhớ thương hoài.
Công cha nghĩa mẹ ơn thầy
Ngày sau khôn lớn ơn dày biển sâu.
Bàn tay nối tiếp bàn tay
Vai cha lưng mẹ cõng đầy ấm no.
Đêm đêm con thắp đèn trời
Cầu cho cha mẹ sống đời với con.
Ân cha mẹ là đại dương vô tận
Con chỉ là con sòng nhỏ lăn tăn.
Biển Đông có lúc vơi đầy
Chứ lòng cha mẹ biển trời nào dâng.
Mẹ cha gánh vác hy sinh
Mẹ cha quên cả thân mình vì con.
Cha một đời oằn vai gánh nặng
Mẹ một đời đôi dép lạc bàn chân.
Khi con tát cạn biển đông
Thì con mới hiểu tấm lòng mẹ cha.
Có tát cạn biển đông mới tỏ tường lòng mẹ
Không trèo qua non thái sao thấu hiểu tình cha.
Tiết Vu Lan bâng khuân nhớ cha, ơn dưỡng dục
Mùa báo hiếu ngùi ngùi thương mẹ, đức cù lao.
Cha là hoa phấn giữa đời
Thiên thu tình mẹ rạng ngời tâm con.
Ơn dưỡng dục một đời con ghi tạc
Nghĩa sinh thành trọn kiếp mãi không quên.
Dù đi khắp bốn phương trời
Cong cha nghĩa mẹ không ai sánh bằng.
Cha là chỗ dựa mẹ là gối êm
Nụ cười của con là niềm hạnh phúc.
Trăng khuya trăng rụng xuống cầu
Vì con cha mẹ dãi dầu nắng mưa.
Cha mẹ giàu con thong thả
Cha mẹ nghèo con vất vả gian nan.
Cổ thụ là bóng mẹ cha
Cây non là cả vườn hoa tuổi hồng
Cha là núi mẹ là sông
Các con hiếu thảo nhớ ơn sinh thành.
Nghĩa mẹ như biển rộng
Công cha như trời cao
Ơn sinh thành dưỡng dục
Vời vợi tựa trăng sao.
Cha mẹ ơn sâu tựu đất trời
Nuôi con lao nhọc chẳng đầy vơi
Mở vòng tay lớn ôm con trẻ
Dẫn dắt con đi suốt cuộc đời.
Ơn cha bóng núi âm thầm
Nghĩa mẹ lặng lẽ nước sông đầu nguồn
Một đời dãi nắng dầm sương
Nuôi con khôn lớn tình thương dạt dào.
Thêm một người quả đất sẽ chật thêm
Nhưng thiếu mẹ thế giới đầy nước mắt.
Con dẫu lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con.
Dẫu con di suốt cuộc đời
Vẫn không đi hết những lời mẹ ru.
Đưa kim qua nỗi ưu phiền.
Mẹ ngồi vá lại cho nguyên sự đời.
Mênh mông lòng mẹ thương ta
Xin hòa thành bản tình ca dâng đời.
Hãy nói rằng con thương mẹ
Chỉ thế thôi mẹ mãn nguyện rồi.
Mẹ hiển nhiên như trời đất đã thành
Như cuộc đời không thể thiếu trong con.
Trong tâm tưởng con muộn màng viết
Lời cầu mong còn mẹ mãi trên đời.
Đôi vai mẹ một gánh đầy huyền thoại
Tình yêu thương hào phóng đến khôn cùng.
Hình hài con khi còn là hạt bụi
Lớn dần lên qua tim mẹ bao dung.
Ngôn ngữ trần gian khờ dại quá
Đựng sao đầy hai tiếng: Mẹ ơi !
Nhìn lên vách con bước cùng với bóng
Mẹ bây giờ mới hiểu mẹ ngày xưa.
Người con yêu quý nhất đời
Chính là mẹ đó tuyệt vời tình sâu.
Ngày nào con đau khổ không biết ngỏ cùng ai,
Thì con ơi ! Hãy gọi mẹ đến bên con.
Mẹ là hoa cỏ mùa xuân
Con như chim nhỏ hát mừng vang ca.
Mẹ đi gánh nước ban mai
Gánh hai ngọn núi với hai mặt trời.
Con về nhặt ánh hoàng hôn
Thắp lên nhớ mẹ bồn chồn mẹ ơi!
Còn mẹ đời càng thêm tươi
Con yêu mẹ quá nụ cười bao dung.
Mẹ nằm chỗ ướt canh sương
Chỗ khô lót tiếng ru nhường con thơ
Con về đây quỳ bên gối mẹ
Chợt thấy mình nhỏ bé biết bao nhiêu
Nuôi con thân mẹ héo gầy
Vì con mà mẹ lệ đầy viền mi.
Mẹ là ngọn gió đưa êm
Mẹ là dòng suối mơ huyền bao la.
Con mang thơ đi gieo khắp nẻo
Quên môi hồng mắt biếc mẹ thôi son
Mênh mông bát ngát đại dương
Cũng không sánh được tình thương mẹ hiền
Ngàn năm tóc mẹ còn bay
Ngàn năm tình mẹ sống đầy trong con.
Bao la bóng nước biển đông
Không bằng một nửa tấm lòng mẹ tôi
Nửa đời phiêu bạc tha hương
Bóng quê dáng mẹ trĩu vương tấm lòng
Giờ đây trong cõi rộn ràng
Lòng con vẫn nhớ lời vàng mẹ ru.
Dấu chân mẹ dãi dầm thân cát bụi
Gánh tình thương rong ruổi giữa chợ đời.
Dù đi trăm suối nghìn sông
Cũng không ra khỏi tấm lòng mẹ tôi
Ngàn năm hồ dễ ai thương mẹ
Như mẹ thương con giữa cuộc đời
Kiếp sau xin được làm người
Để nghe non nước vọng lời mẹ ru.
Mẹ: Trọn một niềm thương, cả đời dầm sương, qua bao ngày vô thường.
Phải đâu mẹ của riêng anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi!
Mẹ là nguồn suối yêu thương
Mẹ là quê hương con đó.
Mẹ là biển cả bao la
Mẹ là câu hát chan hòa mến thương.
Mẹ hiền mang nặng đẻ đau
Chỉ mong con lớn con mau nên người.
Mẹ hiền như thể trăng sao
Một khi trăng lặn đất trời lung lay.
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không.
Con về quỳ giữa quê hương
Thầm hôn lên những bước đường mẹ qua.
Cánh cò cõng nắng cõng mưa
Mẹ tôi cõng cả bốn mùa gió sương.
Đừng để một ngày kia mẹ mất mới giật mình khóc lóc,
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ.
Nghĩ về mẹ trời luôn tươi sắc nắng
Hoa trong vườn không nắng cũng xôn xao.
Ai người chia sớt nỗi buồn
Mẹ tôi gánh mãi hoàng hôn một mình.
Mẹ là đất mẹ là hoa
Mẹ là chân lý soi con sáng ngời.
Mẹ ơi trời đất bao nhiêu
Tâm con hướng mẹ bao nhiêu đất trời.
Mẹ là sữa ngọt quê hương
Rót vào thiên kỷ nguồn hương cho đời.
Xin ấp ủ trọn đời tình mẹ
Bóng mẹ hiền giữa trái tim con.
Mẹ mang một nắng hai sương
Đem ra chợ đổi làm đường con đi.
Trong vũ trụ có lắm kỳ quan
Nhưng kỳ quan tuyệt vời nhất vẫn là trái tim người mẹ.
Hương thơm vạn đóa hoa Hồng
Đâu bằng tình mẹ mặn nồng trong con.
Hoa này tàn thì hoa khác nở
Mất mẹ rồi vạn thuở tìm đâu.
Tôi không khóc khi cài hoa trắng
Vì trong hoatôi thấy mẹ cười
Ngó lên ngó xuống mà vui
Ngó về quê mẹ ngậm ngùi nhớ thương.
Con đi khắp vạn nẻo đường
Giờ con mới hiểu tình thương mẹ hiền.
Ôm con mẹ đếm sao trời
Đếm hoài không hết một đời long đong.
Võng đưa ai hát xa vời
Tưởng như thấy lại từng lời mẹ ru.
Cuộc đời lắm nỗi đắng cay
Nuôi con đâu kể tháng ngày gian nan
Con suốt đời là dòng sông nhỏ bé
Còn mẹ hiền là biển cả mênh mông.
Nhớ đến mẹ một khung trời rộng mở
Chan chứa đầy hơi ấm của yêu thương.
Mẹ vầng trăng sáng thiên thu
Soi đường con bước lãng du hải hà.
Mẹ là tất cả mẹ ơi!
Trăm năm mẹ gánh đời con lưng còng.
Ôi tình mẹ sao ngọt ngào đến thế
Để tràn trề sâu lắng nặng tim con.
Xuân về cho nở cánh hoa
Vu lan về để nhớ ngày mẹ thương.
Cảm ơn mẹ đã cho con dòng sữa
Cho niềm tin chan chứa giữa xuân đời.
Hy sinh tất cả quên gian khổ
Lòng mẹ là trời vạn nhớ thương.
Lời ru của mẹ thuở nào
Đưa con qua những sóng đời bể dâu.
Thời gian nước cuốn xuôi dòng
Lòng con nhớ mẹ như sông chảy hoài.
Mẹ đừng quá nhiều thương nhớ
Kẻo tóc bạc rồi nay lại bạc thêm.
Mẹ già một nắng hai sương
Trải thân làm bóng mát đường con đi.
Cúi đầu mong mẹ thứ tha
Chữ hiếu chưa trả xót xa nỗi long
Đôi vai mẹ một gánh đầy huyền thoại
Tình yêu thương rộng lớn đến khôn cùng.
Nuôi con mãn kiếp quên thân xác
Ơn mẹ ngàn đời mãi vấn vương.
Mẹ là ngọn gió đưa êm
Mẹ là dòng suối mơ huyền bao la.
Mẹ già như chuối ba hương
Dạt dào tình mẹ niềm thương vô bờ.
Vì con sống... mẹ suốt đời lam lũ
Vì con vui... mẹ gánh hết buồn đau.
Nuôi con thân mẹ héo gầy
Vì con mà mẹ lệ đầy viền mi.
Mong con cuộc sống bình yên
Để mẹ lắm nỗi ưu phiền lắng sâu.
Mẹ nghèo nón lá tả tơi
Mong sao con trẻ vào đời bình yên.
Mẹ nghèo mưa dột mái tranh
Trải bao bất hạnh muôn phần gian truân.
Nếm đủ cao lương muối vẫn hàng đầu
Đi khắp gầm trời không ai bằng mẹ.
Sông quê con nước hiền hoà
Con xa lòng mẹ phong ba quê người.
Bao năm gian khổ héo hon
Mẹ luôn cam chịu nuôi con nên người.
Trải qua thập tử nhất sinh
Mẹ già sống mãi yên bình bên con.
Ngàn năm tóc mẹ còn bay
Ngàn năm tình mẹ sống đầy trong con
Nhớ con tựa cửa chờ mong
Mắt mờ khô lệ mẹ trông con về.
Chặng đường bao nỗi đắng cay
Nuôi con dâu kể tháng ngày gian nan
Lặng nhìn sợi tóc như sương
Vướng trên đầu lược mà thương mẹ già.
Lên non mới biết non cao
Nuôi con mới biết công lao mẹ hiền.
Mẹ già như chuối chín cây
Gió lay mẹ rụng con phải mồ côi.
Cho dù xa cách biển đông
Mênh mông tình mẹ ngát lòng đại dương.
Đêm thu dưới ánh trăng vàng
Ngóng về quê mẹ lệ tràn bờ mi.
Khi con vui đất trồng hoa mới
Thì mẹ nghiêng vai gánh tết về.
Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Trông về quê mẹ ruột đau chín chìu.
Chiều chiều chim vịt kêu chiều
Bâng khuâng nhớ mẹ chín chìu ruột đau.
Mẹ là dòng sữa ngọt ngào
Là lời ru để con vào giấc mơ
Mẹ là cả một vài thơ
Là câu hát dịu ầu ơ ví dầu.
Học sói trán chưa viết tròn chữ mẹ
Đi mòn chân chẳng kịp điệu ví dầu
Nụ vô thường nở ra trời dâu bể
Câu tình ca hát mãi chẳng nên lời.
Lòng quặn lại khi nhìn con cực
Người mẹ nào tránh khởi xót xa
Nước mắt người tuôn vào lồng ngực
Nỗi niềm này ta trách chính ta.
Mẹ: có nghĩa là ánh sáng
Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim
Cái đốm lửa thiêng liêng,
Cháy trong bão bùng,
Cháy trong đêm tối.
Con từ mảnh đất phù sa
Thương về quê mẹ ngôi nhà quạnh hiu
Vi vu gió thổi bao chiều
Chắt chiu dòng sữa tình yêu mẹ hiền
Mẹ ơi con hiểu một điều
Khi con mất mẹ như diều đứt dây
Cuộc đời như ớt chín cây
Trái ngọt thì ít trái cay thì nhiều
Mẹ ơi con chịu bao điều
Nhưng không chịu nổi thân diều đứt dây.
Xanh xanh một mảnh da trời
Đêm trăng tỏ rạng ngời dặm xa
Bao năm vắng bóng quê nhà
Bỗng nay nhớ mẹ thương cha khóc thầm.
Mẹ ơi một nắng hai sương
Ru con khoan nhặt đoạn trường khúc ca
Cuối sông đầu chợ bôn ba
Nuôi con tóc bạc nếp già hằn sâu.
Tấm ảnh trong tim tôi
Nhớ thuở còn nằm nôi
Mẹ ngọt ngào điệu hát
Ru hồn tôi vào đời.
Đường đời còn rộng thênh thang
Mà tóc mẹ đã bạc sang trắng rồi
Mẹ đâu vẫn giữ tiếng cười
Mẹ vui vẫn để một đời nhớ thương.
Mẹ ơi một nắng hai hai sương
Ru con khoan nhặt đoạn trường khúc ca
Cuối sông đầu chợ bôn ba
Nuôi con tóc bạc nếp già hằn sâu.
Tóc xanh nay đổi màu sương
Nào đâu đếm được đoạn đường mẹ qua
Tàn nhan phủ kín màu da
Bước chân quên mỏi chợ xa chợ gần.
Vất vả tính sương gánh chợ xa
Mẹ tôi còm cõi tấm thân già
Áo sờn tơi tả màu năm tháng
Gió đẫm mồ hôi lạnh cắt da
Bước chân bươn bả chừng run rẩy
Mấy bận đường xa đã mệt nhòa
Một bước chập chùng thêm một bước
Một đời bóng mẹ gió sương pha.
Nếu có bao giờ con yêu mẹ
Hãy yêu đi khi mẹ còn đây
Còn biết được những dòng tình cảm
Ngọt nào êm dịu lẫn nồng say.
Hãy yêu đi khi mẹ còn biết
Đừng chờ đến lúc mẹ ra đi
Ghi lời yêu quý lên bia đá
Mỹ từ trên phiến đá vô tri.
Hãy nói lên điều con muốn nói
Đừng chờ đến lúc mẹ ngủ say
Một giấc ngủ không bao giờ dậy
Ngàn năm ngăn cách chẳng ngày mai.
Đó là chia ly là tử biệt
Chẳng bao giờ nghe được tiếng con
Nếu yêu mẹ dù là một chút
Hãy nói đi khi mẹ sống còn.
Nói đi con lời nào yêu dấu
Cả tấm lòng hiếu thảo của con
Để mẹ nâng niu như bảo vật
Cho tình mẫu tử thắm như son.
CHA
Cha đưa cả tấm lưng gầy
Chở che con được tới ngày hôm nay.
Cha là tất cả cha ơi !
Cha là hình ảnh trọn đời thiêng liêng.
Cha là tất cả cha ơi !
Ngàn năm con vẫn trọn đời yêu thương.
Khi con tát cạn biển đông
Thì con mới hiểu tấm lòng của cha.
Cha là bầu trời, con là hạt bụi
Con lẫn vào cha từ bé đến muôn đời.
Cha tôi lắm nỗi gian nan
Vì con cơ cực chẳng màng tấm thân.
Cha ơi bóng cả cây cao
Chở che con những lao đao cuộc đời.
Mồ hôi cha đăm đăm nhỏ giọt
Con níu giọt mồ hôi đứng dậy làm người.
Cha có nghĩa là khởi đầu cho sức mạnh, ý chí và niềm tin.
Cha là bóng cả ngã che con
Là cả tình thương chẳng xói mòn.
Thảnh thơi Tùng Trúc xanh nguồn cuội
Mây trắng đầu non tựa dáng cha.
Cha là núi con hoài xanh cỏ dại
Cha là trời cho mây trắng con bay.
Cha là bóng mát giữa trời
Cha là điểm tựa bên đời của con.
Công cha như núi như non
Hy sinh tất cả cho con nên người.
Anh em trên dưới thuận hoà
Anh nhường em kính mẹ cha vui lòng