Phật học đời sống > Tri ân báo ân

NHỚ MÃI NGÀY ẤY

  • 15:11
  • |
  • Thứ Tư, 26/08/2015

NHỚ MÃI NGÀY ẤY

- Lê Thị Châu -

Tôi chuẩn bị đi thì trước dó mấy ngày mẹ tôi bảo,Châu ơi; Nếu con đi thì con cho Mẹ đi với nhé và tôi đã đồng ý đưa Mẹ đi nhưng chi tôi cản lại , chị bảo tôi ốm đau bệnh tật lo cho mình chưa xong huống gì mà lo cho Mẹ. Mẹ ở nhà còn có các Anh các Chị, nghe lời chị nên tôi đã đẻ Mẹ ở lại nhà.

          Bốn giờ sáng hôm ấy Tôi dạy gấp quần áo để đi thì thấy mẹ đã ngồi sổm ở trên giường, Mẹ nhìn tôi và nói Châu ơi ! Hôm nay đi hả con? Cho Mẹ đi vói nhé và tôi đã nói dối Mẹ là: Hôm nay con đi thị xã Mẹ ở nhà tắm rửa dặt đồ cho khô chiều con về rồi sáng mai hai Mẹ con cùng đi, xong Mẹ tôi nói! Đi Thị Xã sao con gấp nhiều quần áo thế, con đừng nói dối Mẹ nhé! Rồi Mẹ cứ dõi mắt nhìn tôi mà phập phều muốn khóc, dường như Mẹ tôi đã biết là tôi đã nói dối Mẹ. Còn tôi! Tôi vội quay mặt bước đi mà không giám nhìn lại nhưng nước mắt cứ trào ra mà không sao cầm được.

          Tôi đi được một năm thì vợ chồng chị gái tôi cũng bán nhà vào nam ở cùng các cháu, chị vào được hai ngày thì tôi đến gặp chị hỏi thăm Mẹ, thì chị bảo là Mẹ khỏe không có bệnh gì hết nhưng sức khỏe cũng yếu rồi, có nga cũng chỉ được vài ba năm nữa thôi nên dì sắp xếp về chăm Mẹ một thời gian để Mẹ đỡ buồn. Hôm chị đi; mẹ khóc và nói con ở nhà thì  mẹ còn được ăn miếng này, miếng khia con đi rồi thì Mẹ buồn lắm. Tôi chưa khịp về thì hai ngày sau đã có tin báo Mẹ tôi ốm nặng, tôi về ngay nhưng cũng không kịp được nhìn mặt Mẹ lần cuối.

          Thế là Mẹ đã vĩnh viễn trở về cõi vĩnh hằng. Còn Tôi; Tôi lại trở vào nam sống trên đất khách quê người. Tôi không ngờ lần ra đi đó của tôi lại là lần tôi và Mẹ phải xa nhau mãi mãi.

          Mẹ như lá vàng đã lìa khỏi thân cây và bay đi rất xa không bao giờ trở lại và cũng từ đoa đến nay. Mỗi khi nàm đêm buông xuống nhất là Những đêm mưa to, gió lớn năm một mình trong căn nhà nhỏ ở bến xe là tôi không sao ngủ được.Tôi không khác nhưng nước mắt cứ trào ra rồi bật thành tiến khóc thật to nức nở gọi mẹ ơi! Không biết Mẹ có nghe tiếng gọi của tôi không nhưng không thấy Mẹ trả lời. Tôi khóc cho số phận thì ít nhưng khoca vì thương nhớ Mẹ thì nhiều,nhiều đêm tôi như phát điên muốn đạp của lao ra ngoài trời mưa trong giữa lúc đêm thanh giống như những con thiêu thân rồi hét lên thật to gọi Mẹ Ơi; Giá như con ở nhà chiệu khổ cùng Mẹ. Mẹ ơi! Giá như ngày ấy con đưa Mẹ đi cùng. Rồi tôi thiếp đi lúc nào không biết. Chỉ biết khi tỉnh dạy tôi thấy người mệt mõi, đàu thì đau buốt, hai mắt thì nặng triễu. Tôi thấy đói bụng và đi tìm cái gì đó để ăn nhưng không có tôi lạ nằm ngủ tiếp nhưng trong đầu cứ chập chờn bởi hình ảnh của Mẹ cứ hiện ra trước mắt của tôi, mà tôi không sao ngủ được. Rồi tôi nhớ lại ngày rằm tháng bảy của năm ấy tôi tới viếng chùa thì đã thấy trước chùa đã gián và treo lên những dòng chữ, những bài thơ nói về Mẹ rất nhiều, trong bài thơ có mấy câu!

          Làn sương buông nhẹ tiết thu sang

          Rơi rụng lìa cây chiếc lá vàng

          Ngỡ ngàng con tìm hình bóng Mẹ

          Thẩn thờ còn lại mảnh khăn tang

          Mấy câu thơ nay nó cùng cảnh ngộ và hoàn cảnh của tôi, nên mỗi khi nhớ về Mẹ toàn thân tôi như bị giáo cứa, lòng tôi như bị thắt lại.

          Tôi không quên mà cứ nhớ mãi cái ngày ấy, cái ngày mà tôi ra đi để rồi tôi và Mẹ phải xa nhau mãi mãi.

          Cái ngày ấy; ngày mà tôi về thăm mẹ mà lòng tôi thẩn thờ, tôi không gặp được Mẹ, tôi không nhìn thấy Mẹ mà chỉ thấy trên cạnh bàn thờ của Mẹ chỉ còn lại là một mảnh khăn tang.

          Rồi cũng cái ngày ấy; cái ngày mà tôi không bao giờ quên được: Đó là ngày lễ vu lan. Hàng năm cưa đến ngày rằm tháng 7, ngày tượng trưng để con cháu nhớ về Cha Mẹ, cuội nguồn và những người đã khuất.

          Nên cứ đến ngày này tháng này hàng năm là tôi lại mua sắm đồ lễ đốt nhang cầu siêu cho Ông bà, Cha Mẹ, ở dưới suối vàng được yên bề mát mẽ và cũng ngày này tháng này của năm ấy Tôi đã viết lên bài thơ nói về Mẹ.

          Với tựa đề là : NHỚ

          Hôm nay ngày lễ vu lan

          Trời mưa tý tách tâm can thấy buồn

          Nhớ Cha Mẹ, nhớ cội nguồn

          Nhớ cô, chú, bác, anh em họ hàng

          Nhớ quê hương nhớ xóm làng

          Nhớ bờ chè mạn, nhớ hàng cau xanh

          Nhớ vườn chuối, nhớ cây chanh

          Nhớ có cây khế nằm bên góc vườn

          Nhớ trái táo chín hường hường.

          Cây ổi, cây bưởi dưới vườn sông lê

          Nhớ hoa xoan tím đổ về

Nhớ mùa nắng hạ tay cầm quạt mo

Nhớ buôi tre cạnh bờ đê

Nhớ hàng kè duwois sông lê trước nhà.

Nhớ lúc bố đã về già

Mình Mẹ gánh vác mọ bề lo toan

Một mình nuôi mấy miệng ăn

Thay chồng gánh vác giang sơn nhà chồng

Thấy cảnh Mẹ tôi buồn lòng

Nhưng chẳng giúp đấp được gì Mẹ Tôi

Bưởi thân con gái yếu hèn

Bệnh tình chồng chất nên đành ra đi

Tôi và Mẹ đã biệt ly

 Hai ngàn cây số biết khi mô về

Lòng tôi nao núng, nảo nề

Đêm nào tôi cũng được về trong mơ

Mẹ ôm ; tôi ngủ tỉnh quơ

Thức dạy mới biết mình mơ thật rồi

Mẹ ơi! Trong suốt quảng đời

Con xa! Nhớ Mẹ không ngày nào quên

Nghe tin Mẹ ốm con về

Con về thăm Mẹ, Mẹ nằm ở đâu

Nhìn đằng trước, nhìn đường sau

Nhìn giường chẳng thấy; mẹ đâu mất rồi

Mẹ tôi khổ suốt cuộc đời.

Thân gầy tần tảo cả đời nuôi con

Đêm nay trờ có trăng non

Lế Vu Lan đến bên con đây rồi

Nhớ ơn Cha Mẹ đời đời

Tiền vàng, áo mã con thời sắm đây

Trầu cau, xôi riệu đủ rồi

Trái cây, thuốc, nước con thời đốt nhang

Chắp tay con lạy ba lần

Tỏ lòng thành kính đời đời nhơ ơn.

Đính chính:

1/ Trong bài thơ có chữ kè : lá kè giống như lá cọ

Lá kè thường dùng để lợp nhà

2/ Sông lê trước nhà là : vườn trước nhà tôi có con sông lê

Nó có từ thời nhà lê, nên gọi là con sông lê và hàng kè đó nó năm cạnh con sồng lê.